Buồn mà biết lí do thì đã tốt nhưng đằng này buồn mà chẳng biết lí do tại sao mình buồn, buồn vô cớ, buồn không tên, buồn đến nẫu ruột..
22 tuổi chẳng còn trẻ cũng chẳng phải già. Ừ thì còn trẻ trung gì nữa đâu khi mà nhiều bạn gái bằng tuổi mình, tốt số có chồng con đề huề. Chỉ việc làm, ăn rồi chăm lo vun vén cho cái tổ ấm của mình. Nói thì cứ nói như thế chứ ối chị 25,27 thậm chí là 29,30 vẫn còn ngày ngày giờ giờ mải mê công việc, chồng con chẳng thèm đoái hoài đến. So với họ, mình còn trẻ chán, mới có 22 tuổi thôi mà. Lo đi đâu mà trẻ với già nhỉ?
22 tuổi, ít thì cũng có vài năm xa nhà tự lo cho bản thân và rời xa vòng tay của bố mẹ. Vậy mà nhiều khi vẫn thấy lơ ngơ, ngờ nghệch trước những cảnh tượng hoang đường mà trước chỉ nghĩ trong phim mới có. Thế mới thấy, xã hội thật phức tạp và điều làm cho nó trở nên phức tạp chính là con người.
22 tuổi, tương lai mù mịt. Với xu hướng xã hội như hiện nay thì đúng ngành đúng nghề là một cái gì đó xa xỉ lắm. Đã có lúc từng ước giá mà thời gian quay trở lại mình sẽ chẳng đi học tận 4 năm làm gì cho cam. Giả sử mà có việc đi chăng nữa nhưng phải mất vài trăm triệu...thì lấy đâu ra trong khi nhà mình chỉ làm nông. Khó khăn cứ chất chồng lên khó khăn rồi ước mơ cũng mãi chỉ là ước mà mà thôi. Thực hiện rồi nhưng thành hiện thực lại là một điều quá đỗi xa vời.
22 tuổi, gia đình dường như đã trở thành vị trí số 1. Cứ buồn mà về nhà là tốt nhất. Về nhà ăn cơm mẹ nấu, chơi đùa cùng mấy đứa cháu, trở về với tuổi thơ cùng những trò chơi của lũ em hàng xóm. Không lo âu, không gợn nghĩ nhưng rồi thấy mẹ thức dậy trước cả tiếng chuông đồng hồ báo thức,lo cơm nước rồi đi làm trong khi mình vẫn ngon giấc. Lòng như quặn lại...bao giờ mẹ mới hết khổ vì con.
22 tuổi, bạn thì ít bè thì nhiều, bạn thân lại càng ít. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có bạn thân, có chứ, thân lắm. 1,2 đứa bạn thân mà chỉ cần mình lên facebook "hú" một tiếng là chúng nó lại lao vào chém xối xả ngay. Chuyện trên trời dưới bể đủ thứ chuyện trên quả đất này. Nhưng chúng nó không ở gần mình mà gần mình thì lại chẳng có đứa nào thân như thế. Cười cũng qua mạng, khóc cũng qua mạng cùng nhau đấy cơ mà chẳng chạm được vào nhau. Thèm một cái ôm an ủi, thèm một bữa oánh chén căng phè cho quên hết sự buồn đi mà...khó. Cứ ngậm ngùi như vậy rồi cũng có lúc buồn cũng chẳng muốn nói ra, sợ chúng nó buồn lây hay sợ càng nói càng buồn thì không rõ. Thế là giấu nhẹm.
22 tuổi, tình yêu chẳng phải là cái gì đó mới mẻ nữa. Đã có 1,2 thậm chí là vài mối tình vắt ngang vai rồi. Không quá xa xỉ nhưng cũng chẳng dễ dàng gì để yêu. Qua rồi cái thời yêu là chỉ biết có yêu, cứ cắm đầu cắm cổ vào yêu. Mơ mộng hay ảo tưởng cũng chẳng rõ. Giờ cũng đủ tuổi để chín chắn tìm một tình yêu và đi đến một cái đích là hôn nhân nhưng mình muốn thế, mình nghĩ thế chứ chắc gì người kia đã như mình.
Vậy là ngại yêu, cũng chẳng buồn cò cưa qua lại trả lời tin nhắn của các anh. Vâng, em ế nhưng vẫn còn kiêu lắm. Tự cho mình cái quyền ế nhưng ế trong tư thế ngẩng cao đầu. Đôi lúc cũng muốn được yêu, trầm trồ ngưỡng mộ các đôi bạn trẻ, thèm một bờ vai để trút bỏ những ấm ức với con bé cùng lớp sáng nay cãi nhau với nó hay ra chợ mua cái áo bị hớ. Ôi, nhưng thôi quay về với thực tại, ngậm ngùi ôm gối và tự nhủ. 1 mình cũng đã sao.
22 tuổi, chênh vênh, lạc lõng dù khát khao và đam mê vẫn luôn cháy hừng hực. Mọi thứ dường như vô hướng, chẳng biết phải theo hướng nào. Cứ hoang hoải và nhẹ bẫng như vậy thôi. Thở dài, có những nỗi buồn chẳng biết bỏ vào đâu....
Hiền Lion -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet