Anh ra đi như một điều hiển nhiên phải thế. Ngày anh đến anh không hứa hẹn. Rồi anh đi anh cũng không trách cứ. Chúng cứ nhẹ nhàng từng chút từng chút nhích xa nhau. Hình như chẳng cần một lời chia tay chính thức gì cả, chúng ta đủ lớn và đủ hiểu biết để cảm nhận được cái cảm xúc trong nhau và xa nhau là cái việc mà mỗi đứa cần làm. Chỉ một đoạn tin nhắn nhỏ rồi anh buông bỏ em, buông bỏ quá khứ và hiện tại.
Anh đánh rơi em ở một mảnh hiện tại rồi rảo bước mãi về phía tương lai xa vời ấy. Em đứng chỏng chơ nhìn theo bóng dáng ấy. Anh bước một mình, không một ai bên cạnh. Nhưng anh đã quên mất em từng đi bên anh. Em muốn chạy đến bên lay cánh tay anh mà nhắc rằng trong cuộc đời anh còn có em. Em lại nhút nhát. Em lùi vài bước rồi đứng mãi cho đến khi em trở thành quá khứ của anh, còn anh thì trở thành tương lai mà em không tài nào đuổi kịp.
Người ta hỏi em có tiếc không. Em trả lời không. Người ta bảo em dối lòng. Không. Em đang rất thật lòng. Yêu đúng thì gọi là tình yêu. Còn yêu sai gọi là tuổi trẻ. Anh thật ra là tuổi trẻ rất đẹp của em. tình yêu đầu rất đẹp của em. Anh sẽ không bao giờ biết anh trong kí ức của em đẹp đến thế nào đâu. Em chưa bao giờ hối tiếc vì yêu anh, chưa bao giờ hối tiếc vì đã để tuột mất bàn tay anh. Vì em biết có những người đến với cuộc đời em chỉ là để để lại một mảnh quá khứ đẹp đẽ. Họ đến với cuộc đời em không phải để em bám víu nương tựa mãi. Không phải em mạnh mẽ mà là em đủ can đảm để chấp nhận sự thật ấy.
Em không ghét anh, không hận anh. Em cũng không tiếc nuối cuộc tình của chúng ta. Em biết tuổi trẻ là những va chạm. Em va vào anh trên đoạn đường tình ngắn ngủi. Nhưng dù sao đó mãi mãi vẫn là đoạn tuổi trẻ đẹp nhất của cuộc đời em.
Em đã từng yêu anh-tuổi trẻ của em- bằng một tình yêu chưa trọn vẹn. Nhưng đến cuối cùng em vẫn thấy hạnh phúc . Thật sự.
Thiên Di -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet