Trời cuối thu, từng cớn gió đã nhuốm màu se lạnh, vờn qua hất tung làn tóc mỏng. Khẽ đưa tay, chẳng kịp nắm gió đã luồn qua... không gian này sao mà buồn đến thế...như lòng mình...chẳng thể gọi thành tên!
Cuộc sống cũng giống như một bản nhạc, có những nốt thăng và cũng có những nốt trầm. Riêng hôm nay tôi gọi đó là bản nhạc không lời.Lòng hoang hoảng, tâm trí vô định. Còn bao í tưởng nhưng lại không tài nào viết tiếp, bao công việc cũng đành bỏ đó, bao yêu thương vẫn chẳng thể tỏ tường.
Có những ngày như thế, bỗng thấy mình yếu đuối và vô thức đến tận cùng. Chẳng biết bản thân đang cần gì, đang ra sao và hành động như thế nào. Ngay lúc này đây, chỉ là 1 cái nắm hờ khi còn chưa buông bỏ, thành công hay thất bại cũng chỉ là lí do để mà bước tiếp.
Nghĩ về cuộc đời, nghĩ về tuổi trẻ...không sớm cũng chẳng muộn, hóa ra ta chưa làm được gì. Hôm nay, ngày mai và ngày mai sau nữa vẫn mịt mờ. Muốn tìm ra một ánh đèn xua đi khỏang tối mà thấy lòng bất lực. Tuổi trẻ vốn là những chênh vênh...Gặp chuyện gì cũng muốn nghĩ cho tới cùng. Nhưng càng nghĩ chỉ càng rối thêm. Rồi mệt nhoài. Rồi buông xuôi!
Tôi có thói quen rất hèn, luôn tự giấu mình đi khi mệt mỏi, ăn thật nhiều và cố ném mình vào giấc ngủ. Mặc kệ bên ngoài kia cuộc sống vẫn không ngừng trôi. Nhưng đáng sợ thay, có những khi mà giấc ngủ cũng trở nên thật khó khăn. Còn chưa kịp bước chân vào ngưỡng cửa của giấc mơ thì nước mắt đã kịp cuốn trôi cơn buồn ngủ... lòng bất lực, nước mắt lưng tròng.
Có gì đáng sợ hơn việc chẳng hiểu chính mình!
Tôi trả lời bằng 1 câu ngắn gọn "tôi ốm". Ốm thật, một cái ốm trong tâm hồn. Có lẽ thế, bởi bình thường tôi mạnh mẽ lắm, càng mệt mỏi lại càng cố để quật cường. Nhưng hôm nay, tôi đuối quá rồi!
Thôi thì một lần sống thật với bản thân, tự cho mình 1 ngày quên đi tất cả.
Một lần thôi, và một lần thôi nhé...cho bản thân được yếu mềm!
Ngày mai, trời lại sáng!
- Hoài Lý Đặng -
Hòai Lý Đặng -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet