Nội dung

Một mình tôi, đứng giữa thành phố hơn 8 triệu người. Nó khác gì so với thành phố nơi tôi đang sống. Có chăng là cảm giác một mình chẳng một ai biết mình là ai, chẳng có những thói quen cũ, hay những người thương cũ. Tất cả lạ lẩm, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi, có đủ làm tâm mình bình lặng giữa những hối tiếc muộn màng ngày xưa, ngày mà chính tôi đang tâm rũ bỏ đi yêu thương khi chưa dũng cảm là chính mình. Lòng khắc khoải nghĩ rằng, rồi mai này có lạc bước, liệu có ai níu giữ mình lại như tôi đã từng.

Cảm xúc là thứ gì đó trừu tượng khiến con người ta dù có tài giỏi cách mấy cũng không thể lẫn trốn được. Tôi thường hay mơ mộng về một vùng đất mới, một thành phố mới, và ở nơi đó sẽ chỉ toàn những điều xa lạ. Những gì quen thuộc sẽ chỉ còn trong kí ức, để tôi tin rằng mình sẽ không còn thiết tha níu giữ những niềm thương yêu đã cũ nhàu. Nhưng cảm xúc mà, cho dù tôi có đi xa đến bao nhiêu, thì nó vẫn hiện hữu trong tâm trí. Chạy thật nhanh, hay chạy thật xa, tôi cũng vẫn không thể dối lòng rằng tôi đang rất nhớ người.

Có một ngày đôi chân vô tình đi lạc

Lang thang trên những chuyến xe.

Có những đêm, xe chạy qua những cung đường mưa bay lất phất, nhìn qua ô kính, tôi thấy những mảng sáng tối và bất giác thấy gương mặt mình xanh xác hao gầy. Thấy hai quầng thâm mí mắt bắt đầu rõ rệt và tối màu. Tôi hoảng hốt với chính mình, mình đây sao? Đã khác nhiều với ngày cũ, ngày còn bên người, nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt. Người lém lỉnh, thích bắt bẻ và vặn vẹo tôi đủ điều. Những lần như thế tôi thường chỉ chịu thua người, rồi cười trừ để người đắc ý. Cái lém lỉnh đó, khiến tôi thấy mình hạnh phúc. Được nhìn thấy nụ cười đó, mỗi ngày tim tôi như có nắng rót vào ấm áp.

Có một ngày đôi chân vô tình đi lạc

Rồi người đi, tôi thì không đủ can đảm nắm lấy đôi tay ấy, đôi tay mà đã bao lần tôi khao khát một lần chỉ dành cho riêng mình mà thôi. Bây giờ, tự nghĩ bản thân đã khác trước rất nhiều, có can đảm nhìn nhận yêu thương, có dũng khí đi tìm tình cảm đích thực cho riêng mình. Nhưng những cái nắm tay sau này rời rạc, nhợt nhạt một cách lạ kì. Tôi vẫn muốn đi tìm lại cảm giác đó, cảm giác bên cạnh một người, không phải chỉ để người đó nép vào mình để mình che chở, mà là cảm giác cả hai cùng che chở nhau, cả hai cùng can đảm đi cùng một con đường, đón lấy nắng gió bão táp cuộc đời

.Có một ngày đôi chân vô tình đi lạc

Tôi dẫu có kiên cường hay mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có những lúc yếu đuối, cũng cần một người bên cạnh để vỗ về. Ai cũng biết, khi yêu con người ta có thể bỗng chốc trở nên ngốc nghếch và ngô nghê như một đứa trẻ. Và tôi cứ đi tìm, tìm hoài, một người có thể cùng tôi đi qua những đắng cay của cuộc đời, một người cùng tôi chia sẻ nụ cười và nước mắt. Một người cần tôi, đi bên tôi, xiết tay tôi đi qua những mưa gió, nắng cháy.

Và như thế, tôi cứ đi tìm và lạc lõng giữa cuộc đời tấp nập. Lạc trong những ngổn ngang, trong nước mắt nhạt nhòa cùng ký ức.

Nguyễn Khoa -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Con đường dài nhất...

Con đường dài nhất, lạnh nhất, và cô đơn nhất chính là con đường trở về nhà sau 1 cuộc hẹn hò. Cái cảm giác hụt hẫng khó mà diễn tả nổi khi cảm...

Xem thêm  

Ngược nắng đón tình yêu...

Tôi từng nghe ở đâu đó rằng, những người xuất hiện trong cuộc đời bạn giống như những hành khách trên một chuyến xe buýt, đến trạm dừng người...

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm