Ai cũng có một mối tình đầu, mối tình như cánh bướm non vừa chớm bay, hoa vừa chớm nở, những rung động đầu tiên,trái tim lạc nhịp, tình vụng về thủa mới biết yêu, biết thương, biết hờn giận vu vơ ngơ ngác... thế rồi ai cũng hiểu: yêu lắm, thương lắm mà xa lắm....
con gái mỏng manh và yếu đuối, con gái dễ yêu rồi dễ phải bỏ đi mối tính đầu yêu đến chết của mình chỉ vì những lý do vòng vèo, bế tắc. Sợ ế, sợ già, chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi ngẩn ngơ một mối tình có điểm đầu nhưng chẳng thấy đâu điểm cuối...
Yêu nhau 3-4 năm trời thậm chí là 7-8 năm hay 10 năm rồi cũng chia tay đó thôi, dù yêu đến chết đi một người rồi không ít cô gái cũng phải tự đào huyệt chôn đi mối tình đầu của mình. Có người bảo: Nếu không lấy được người mình yêu thì lấy ai cũng vậy thôi. Sau ngày chia tay, cố chôn giấu đi những hình ảnh của anh nơi sâu thẳm nhất trong lòng, em vội vàng gật đầu yêu và cười một chàng trai lạ, ngày lên xe hoa, em bước đi như người vô hồn, nụ cười gượng gạo, lơ đãng nhìn về phía xa, em thấy ở đó một bóng hình cũ, anh vẫn đến dự lễ cưới, em gạt nhẹ giọt nước mắt và né tránh, nép đi bên chồng.
Có thể em chẳng đủ mạnh mẽ để bước tiếp, chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi nhưng có lẽ điều khiến chúng ta xa nhau chính là một dấu "lửng", tình yêu của chúng ta càng đi xa càng khó tới đích, anh để "lửng" cho em một cái kết, hi vọng rồi thất vọng, sợ hãi và hoang mang khi tương lai mịt mờ chằng chịt bủa vây bởi sự mệt mỏi và chán nản, từ bao giờ cái nắm tay trở nên hờ hững, chúng ta chẳng còn muốn gặp nhau mỗi tối, những cuộc điện thoại ngắn cũn và đâu đó một vài tiếng thở dài, rồi khoảng lặng, chúng ta dần im lặng hay chính em trở nên im lặng và anh thì chẳng biết nói gì...
Học cách quên đi mối tình đầu là điều không thể, có biết bao nhiêu người đã thử vùi đầu vào công việc, vui chơi, quen một người thay thế hay thậm chí là chết. Khái niệm quên hình như bất lực và không nghĩa lý gì. Thế rồi cô gái nào cũng thế, họ chấp nhận và cố chôn giấu đi mối tình của mình ở nơi sâu thẳm nhất. Còn cánh nào khác nếu không thể chấm dứt được nỗi đau thì phải học cách sống chung với nó, vẫn đau âm ỉ, tiếc nuối và dằn vặt đấy thôi, vẫn không chịu buông bỏ những kỷ niệm cũ cho dù nó đã mốc meo 1 góc trong tâm trí.
Con gái - hãy cố học cách để chôn giấu đi mối tình đầu nếu không thể quên đi được. Đôi khi đừng cố bắt bản thân mình phải quên, nếu điều đó khiến chúng ta bất lực và mệt mỏi. Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để chữa lành mọi vết thương.Cuộc sống vẫn cứ phải sống cho hết, duyên phận sẽ đưa chúng ta đến với một người chồng và những đứa con của mình.
Có thể thì hãy để gió cuốn đi...
Hiểu Trần -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet