Em dặn lòng mình là không được nghĩ về anh nữa, em dặn mình phải quên được anh. Quên được kẻ đã tệ bạc với em, xem tình cảm của em như một món đồ xong sẽ vứt bỏ, cho rằng em chỉ là một kẻ qua đường và chỉ để lên giường mà thôi. Em dặn mình phải quên anh như thế. Em dặn mình rằng nhất định không được đau lòng với kẻ lừa dối em. Em luôn tự dặn mình. Nhưng buồn cười, tại sao em lại không nghe chính mình, tai sao lại cứ nghĩ đến anh, nghĩ đến tất cả những điều đã trải qua, để rồi khóc, rồi hạnh hạ chính bản thân, chẳng ăn uống, chẳng thiết điều gì, trong đầu lúc nào cũng luẩn quẩn suy nghĩ, anh có đang nhớ đến em không. Hay anh nhớ đến người yêu anh.Và cười chê em là đứa "Gái Hư" khi dễ dàng lên giường với anh như thế mặc dù vệt máu em để lại cũng chính anh nhìn thấy mà. Nhưng từng câu từng chữ anh nói với em như cái màng trinh của em thì rẻ tiền, của cô ấy là vô giá. Anh nói là người yêu anh rất tốt. Anh không thể bỏ được. Cô ấy rất yêu anh. Cô ấy rất...ngoan, vậy là em rất hư rồi?
Anh ạ! Em đã hơn một lần nghĩ đến cái chết trong hai ngày nay. Em nghĩ mình mạnh mẽ lắm, khi mỉm cười nói với anh rằng " Không sao đâu! Mất rồi thì thôi. " để an ủi anh, để anh an tâm mà quay về bên cô ấy và ngừng dằn vặt bản thân. Nhưng mà em sai rồi! Em không làm được. Lọ thuốc ngủ thì vẫn ở kia. Em định sẽ uống nó vào lúc mà em gục ngã nhất. Nhưng rốt cuộc, em không làm được. Em không muốn ba mẹ sẽ bị thiên hạ xỉa xói rằng có đứa con chết vì tình, em không muốn bản thân mình phải bỏ mạng ở nơi đất khách, em không muốn anh cả đời phải dằn vặt vì đã làm em nghĩ quẩn. Em lại sợ. Cứ mỗi lần như thế, em lại khóc đến lịm cả người, trong vô thức mọi thứ lại xảy đến, ám ảnh em, giống như chỉ thẳng vào mặt em, nói rằng em là con đàn bà hư hỏng, nên mới dễ dàng lên giường với đàn ông như một kẻ qua đường. Em sợ lắm anh ạ, em sợ mọi người rồi sẽ biết em đã mất đi cái gọi là trinh tiết, em sợ nước mắt của mẹ, gương mặt tức giận của ba, em sợ người ta chỉ em mà gọi bằng hai chữ: "Con Đĩ"...
Đúng là người yêu anh rất xinh đẹp cả có tài, anh nhỉ. Vậy nên anh cũng mới yêu cô ấy rất nhiều. Em ghen tị với cô gái có tất cả đó. Có anh, được chung một nhà với anh, được nấu cơm cho anh, được gặp gỡ bạn bè anh, được họ công nhận là bạn gái anh, được ôm anh mà ngủ, được anh nhắn những tin đầy đủ yêu thương. Chứ chẳng như em, lúc nào cũng phải nhận những câu: "Sao?","Xong rồi.."OK","Có","Vậy nhé", "Tùy em"....Cứ nghĩ đến đây thôi, nước mắt em lại trào ra rồi, em thấy mình là kẻ có lỗi, khi chen vào một cuộc tình đang chẳng phải hạnh phúc đấy sao? Em cười bản thân, em là một con đàn bà tồi tệ. Tồi tệ vì trở thành kẻ thứ ba như thế, tồi tệ ích kỉ khi trong lòng chỉ muốn cô ấy ra đi, để anh thuộc về em. Nhưng thật ra, kể cả rằng anh có nói làm người yêu em, cũng chỉ là thương hại bởi sự dằn vặt của mình về cái mà em đã dâng hiến, còn trái tim của anh chẳng phải vẫn do cô ấy nắm giữ. Vậy thử hỏi, bên anh em có hạnh phúc được không?
Ngày hôm nay em lang thang trên con đường mà lần đầu tiên mình hẹn. Anh trêu chọc em, anh lặng yên đứng đó, tay anh nắm lấy tay em, buồn cười là tất cả lại hiện ra rất rõ, như thể đang xảy ra, và thậm chí là em còn thấy cả anh bất ngờ hôn em nữa. Em lại khóc, giữa bao ánh mắt kì lạ hướng về. Một con bé xăm trổ, xỏ khuyên, nhưng lại đứng ở bờ sông khóc lớn. Em mặc kệ, nếu lúc này em không khóc, em không hiểu mình sẽ đi đến đâu, sẽ làm gì dại dột nữa. Em cứ đứng đó khóc mặc người ta chỉ chỏ, mặc họ thầm thì về em. Em chỉ biết lúc này em đang rất nhớ anh. Đã biết rằng chỉ là thích thôi, tại sao lại nhớ? Có phải là vì em tủi thân hay vì em yêu anh lúc nào mà không biết. Chắc em điên mất, sao mà em có thể yêu anh, em chỉ là kẻ đến sau, phải không?
Ừ. Con đàn bà hư hỏng đến sau như em chỉ là một kẻ qua đường, để lên giường rồi sẽ bị lãng quên. Là em biến mình thành con đàn bà rẻ tiền, chứ không phải tại anh. Em viết những dòng này, em biết anh không thể đọc được, nhưng em vẫn muốn nói rằng. Anh này, em nhớ anh...
Giai Kì -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet