-"Mình chia tay đi anh"
Tôi lặng người đi trong khung cảnh phố xá tấp nập. Tôi cứ đinh ninh rằng bản thân mình đã dễ dàng vượt qua nỗi đau này để nhìn xa hơn về phía trước. Đinh ninh là thế, nhưng khoảnh khắc này, tôi nhận ra mình vẫn còn yêu anh rất nhiều. Chính vì còn yêu nên tôi bắt buộc phải chọn cách buông tay anh.
Bên tôi bây giờ không còn là người đàn ông tôi yêu trước kia. Đó là một người đàn ông xa lạ. Một con người chỉ mải mê chìm đắm trong tham vọng không đáy. Một con người bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn. Một con người dùng trái tim lừa dối để yêu tôi. Anh không còn là anh như trước kia, người con trai luôn có khao khát về ước mơ của chính mình chứ không chạy theo những thứ xa hoa, phù phiếm kia. Người con trai dịu dàng, nhiệt huyết với một trái tim chân thành yêu tôi.
Tôi yêu anh, tôi chấp nhận những thay đổi của anh, chấp nhận yêu một người xa lạ. Nhưng tôi không thể chấp nhận sự lừa dối, càng không thể chấp nhận bản thân mình cứ mãi u mê trong tình yêu để đánh mất đi lòng tự tôn duy nhất của chính mình.
Chia tay một mối tình, chia tay cả một tuổi thanh xuân của tôi. Tôi khóc. Nước mắt cứ trực trào ra. Tôi sẽ không để cho anh biến tôi thành một kẻ đáng thương bị vứt bỏ. Tôi không thể để cho anh nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của mình. Yêu nhưng anh không thuộc về tôi. Yêu nhưng phải là sự giả dối. Tôi cứ mãi giữ hình ảnh anh lại trong một góc nhỏ trong tim, góc nhỏ mãi mãi chỉ thuộc về quá khứ.
Đặng Phương Thảo -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet