Nội dung

Có những ngày đã lang thang như thế!

Có những ngày đã lẳng lặng, tản bộ và nghiền ngẫm trên góc phố quen thuộc, gọi là "quen" vì nó đã chứng kiến bao nhiêu nhớ thương, kỷ niệm, bao nhiêu nụ cười, rồi cả những lần từ biệt đến nao lòng...Sài Gòn, dường như chưa bao giờ biết buồn, thành phố này cứ luôn tươi trẻ hòa mình vào sức sống của con người, của tình yêu, hy vọng. Dù không phải người gốc Sài Gòn nhưng cái tình cảm dành cho nơi này đến bản thân tôi cũng không nói rõ được. Nó là lạ, quen quen mà nặng tình quá đỗi. Đúng nhỉ, ai tới nơi này mà không một lần đem lòng yêu thương, mong đợi. Chả trách người ta gọi Sài Gòn là thành phố mà ai đến cũng không muốn rời đi...

Chỉ là thành phố quá lớn mình thì lại lạc mất nhau rồi

Nhưng Sài Gòn lớn lắm, lớn đến mức ngỡ tưởng đã đi cho kỳ hết rồi mà sao vẫn không gặp lại những bóng hình quen thuộc. Đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, đi qua bao nhiêu con đường mà người xe qua ngang vội vã, đã đi qua cả những cơn mưa rào "đỏng đảnh" đến chẳng ai biết, đi chẳng ai hay... Đi mãi mà sao chẳng thấy người muốn gặp, chỉ thấy lạc long, cô đơn giữa sự ấm áp nồng nhiệt của một thành phố đang trên vươn lên mỗi giờ - mỗi phút. Có chăng khi càng lớn, người ta cần học cách chấp nhận một vài điều, ví dụ như rằng Trái đất đúng là hình tròn thật, nhưng sẽ có những mối quan hệ không đủ vững để đi hết vòng tròn rộng lớn ấy mà gặp nhau.

Sài Gòn – rộng lớn, ấm áp, vội vã, nồng nàn...

Có đủ ấm để ôm trọn trái tim một con người? Có đủ để lại tiếp tục mở lòng, yêu thương, rồi giận hờn, rồi chia xa ?

Cứ đi mãi, đi hoài rồi cũng quen. Không phải chỉ quen với con đường thôi đâu, quen cả với cảm giác làm tất cả mọi việc một mình. Đi ăn một mình, đi dạo một mình, cafe một mình, vi vu một mình. Thật khó để quen với việc phải làm tất cả nhiều việc mà không có ai đó bên cạnh. Như một thói quen đã có lâu lắm rồi, nay phải quên đi, phải bỏ đi. Cảm thấy khó khăn làm sao, bất lực làm sao. Sài Gòn, tại sao lạc mất nhau rồi mà vẫn không ngừng yêu, không ngừng hy vọng... Mất rồi có thể tìm lại nhau hay không? Có thể gặp lại hay không? Có thể cùng nhau nữa hay không?

Chỉ là thành phố quá lớn mình thì lại lạc mất nhau rồi

Đi một vòng trái đất, nghe dài vậy thôi chứ có xa là bao... Người ta chỉ cần vì nhau nhiều hơn một chút, yêu nhau nhiều hơn một chút, cần nhau nhiều hơn là sẽ gặp được nhau thôi. Có gì mà khó khăn đâu, nhưng vậy mà người ta cũng có làm được đâu. Xa quá sẽ khiến lòng người chùn lại, lâu quá sẽ khiến tim người nguội lạnh dần... rồi tình yêu sẽ tan biến dần, sẽ héo tàn, sẽ bất lực.

Thành phố rộng, quá rộng cho một tình yêu!

Hà Ngân -

Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet

Cùng chuyên mục

Bạn thân à, tớ thích cậu!

Sáu năm bên nhau rồi đấy, chúng ta có bao nhiêu cái sáu năm trong cuộc đời cậu nhỉ? Mình học chung lớp cấp ba, cậu bàn dưới, tớ bàn trên. Bao nhiêu cảm...

Xem thêm  

Đi xe SH mới là đẳng cấp

"Trên thế giới chẳng còn nước nào quan tâm đến xe hai bánh, nó chỉ được coi là phương tiện 'thể thao nguy hiểm'. Ở ta vẫn quan trọng hóa vấn đề, rằng nó thể hiện đẳng cấp của người đi, thật...

Xem thêm  

10 status ấn tượng trong tuần trên Facebook

'Già rồi hãy sống và làm những điều mình yêu thích, đơn giản vì mình không còn nhiều thời gian', Kỳ Duyên viết. Status số 1 "Người đàn ông mang đến hoa hồng chỉ để vui chứ không nên quá coi trọng....

Xem thêm