Nhưng em vẫn nhớ, ngày mình không còn nhau, em đã thật tâm chúc anh hạnh phúc, chúc anh vui vẻ với sự lựa chọn của mình. Còn em, dù em cô đơn, và vấp ngã, nhưng em sẽ mạnh mẽ để vượt qua. Bao năm qua, em đã cố gắng rất nhiều, bây giờ em cũng đang cảm thấy hài lòng với cuộc sống mà mình đang có. Vậy còn anh? Anh thế nào, anh vẫn sống tốt chứ?
Đã bao lâu rồi nhỉ kể từ ngày chúng mình cứ thế mà dời xa nhau. Liệu bây giờ, anh có còn nhớ tới một người con gái đã từng bước qua cuộc sống của anh nhiều năm về trước không nhỉ?
Em không biết liệu khi em kể cho những người xung quanh rằng em vẫn còn nhớ tới người cũ, liệu họ có nghĩ em là một cô gái quá cố chấp, quá ngu muội hay không? Nhưng em cũng không hiểu tại sao nữa, nỗi nhớ này, nó không phải là một nỗi nhớ dài, và dai dẳng, nó chỉ đến với em tựa như một cơn giông, tựa như một ký ức xa xăm từ đâu đó ùa về.
Đã gần 4 năm kể từ ngày ta xa nhau, ở giây phút hiện tại, em bỗng nhiên lại trào lên một nỗi nhớ, vô tình gõ vào tên anh trong mục tìm kiếm trên facebook, và khi kết quả hiện ra, em chỉ cảm thấy mình thật ngây dại. Như một kẻ lén lút vào nhà người khác, điều em làm đầu tiên chính là vào album ảnh của anh, anh vẫn vậy, vẫn nụ cười điềm đạm và dịu dàng như thế. Nó làm em lại nhớ về những ngày hạnh phúc dang dở xa xưa của mình. Em không biết phải tả cảm giác của mình như thế nào cho chính xác nữa, dù rằng em thấy có chút hụt hẫng và trống rỗng, nhưng em hài lòng bởi cái kết thúc này.
Thật sự đối với em, anh luôn là một người đặc biệt, một người đã dịu dàng đến bên em và cho em nếm trải những rung cảm một cách tha thiết, chân thực và ngọt ngào nhất. Dù khi bước qua nhau, anh cũng đã vô tình cho em một nỗi đau quá lớn. Nếu có trách, chỉ trách cho lúc đó em còn quá ngây dại, quá vô tâm để rồi để vụt mất đi anh. Nhưng em vẫn nhớ, ngày mình không còn nhau, em đã thật tâm chúc anh hạnh phúc, chúc anh vui vẻ với sự lựa chọn của mình. Còn em, dù em cô đơn, và vấp ngã, nhưng em sẽ mạnh mẽ để vượt qua. Bao năm qua, em đã cố gắng rất nhiều, bây giờ em cũng đang cảm thấy hài lòng với cuộc sống mà mình đang có. Vậy còn anh? Anh thế nào, anh vẫn sống tốt chứ?
Em thật lòng rất muốn hỏi thăm anh, danh chính ngôn thuận mà liên lạc với anh, nhưng em lại không đủ can đảm anh à, bởi bao năm nay, em vẫn có một thói quan khó bỏ, đó chính là cái tôi quá cao của mình, em sợ nhất chính là khi anh lãng quên em, sẽ nhìn thấy số điện thoại của em mà hỏi rẳng "ai thế?", như vậy, em sẽ cảm thấy tồn thương lắm. Thế nên, câu hỏi thăm, em sẽ để vào trong những dòng tâm sự này, dù biết anh sẽ không bao giờ có thể đọc được nó.
Nở một nụ cười, em thấy mình đã trưởng thành lên nhiều rồi anh ạ. Không biết rằng những năm qua anh sống thế nào, và hiện tại, đã tìm được mảnh ghép phù hợp với mình chưa. Dù thế nào, em thật sự cám ơn anh rất nhiều về những gì mà anh đã dành cho em, những gì mà chúng ta đã cùng nhau trải qua. Tự tận đáy lòng mình, em vẫn luôn dành một khoảng hồi ức tươi đẹp dành cho anh, và em luôn mong anh sẽ thật vui vẻ vá sống thật tốt.
Na -
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet