Tôi yêu ánh mắt ấy từ thuở hàn vi hai đứa chưa là gì của nhau, chỉ trao cho nhau những ánh nhìn e ngại mà lại mang đầy ẩn ý, dù là xuất phát từ đôi mắt một mí bé nhỏ, nhưng với tôi, ánh mắt ấy là cả một điều kì diệu.
Là ánh mắt mông lung khi suy nghĩ xa xăm vô hạn, đó là cả một sự thăm thẳm mà khi tôi đón nhận cứ tưởng rằng đâu đó là mê cung. Ánh mắt ấy cho dù không quen biểu cảm quá nhiều, nhưng dường như cho tôi hình dung ra được rằng chủ nhân của chúng đang thế nào. Ánh nhìn buồn bã hun hút le lói, như sự sáng mờ nhạt của viên kim cương bị chôn vùi trong đất lâu ngày, là nỗi buồn da diết nói lên nỗi lòng.
Là một ánh mắt tỏ vẻ dễ thương khi làm nũng với tôi, ánh mắt ấy bỗng chừng tinh nghịch, trong vắt và tinh khiết. Dù là đôi mắt ấy không thuộc hạng xuất sắc, nhưng trong lòng tôi, ánh mắt ấy như khơi gợi cả một bầu trời cảm xúc trong tôi. Chỉ cần nhìn vào thôi, có lẽ sẽ rất khó để tôi có thể nhìn đi nơi khác - một ánh mắt mê hồn, quyến rũ lòng tôi đến kì lạ.
Là ánh mắt sắc bén khi có biến cố cuộc đời, như hừng hực ánh lửa cháy nghi ngút bên trong, như moi xoáy tim gan người hay sự vật đối diện với nó phải phơi bày sự thật. Ánh mắt chỉ cần lướt nhẹ qua thì cho dù rằng có muốn giấu diếm điều gì cũng không thể không nói được, như có một bản năng đặc biệt cho đôi mắt ấy để ánh nhìn sở hữu những cung bậc cảm xúc như một sự sống sinh động và quyết liệt không thể chối từ nếu như muốn tìm những điều đang khuất trong bóng tối.
Là ánh mắt mà bản thân tôi chỉ chực oà khóc nếu nhìn phải, khi tôi không còn được bên cạnh. Tôi lảng tránh ánh nhìn đó đi vì không muốn bị hút vào nó rồi bất chợt thức tỉnh và nhận ra rằng nó không còn là của mình nữa. Là ánh mắt tôi thương biết bao dù cho có giận dỗi điên loạn cách mấy, hay là ánh mắt trẻ thơ nhỏ dại tôi không sao trách được, đó là ánh mắt tôi yêu.
Tối tiếc rằng phải chi tôi đọc được đôi mắt ấy đúng lúc để không bỏ sót điều gì, tôi ước chi tôi không quá ngờ nghệch rằng ánh mắt chỉ biết lấy sự thật làm công bằng mà lại không thể nhìn tôi như giấu diếm. Tôi ước gì mình đủ sức tàn bạo để nhìn thẳng mà không rơi nước mắt khi chúng không còn nhìn thấy tôi cho dù tôi đang đối diện. Và tôi ước rằng, phải chi ánh mấy ấy đọc thấu tôi lúc này để không làm cho ánh mắt của chính tôi phải mờ nhoà nước mắt.
Ánh mắt ấy, của con người tôi yêu thương ấy là thứ dẫn tôi qua mọi khó khăn, là thứ cho tôi sự nghiêm khắc để trưởng thành, và là ánh mắt tôi có thể nhìn mãi mà không bao giờ muốn rời đi, là thứ tôi ước gì có thể hằng ngày đặt nụ hôn lên đó ấm áp.
Ánh mắt à, chỉ có mi là chân thật với ta, đau lòng thay, ngay lúc này, dù chỉ cách nhau mà hơi thở có thể cảm nhận rõ mồn một nhưng ta lại không thể đối diện được, vì ta biết, lòng ta sẽ đau đớn thế nào nếu có lỡ chạm phải.
Phương Anh Nguyễn
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet