Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấy mới có con để yêu…
Con vô tâm quá, đúng không Mẹ!
Có lúc con quên màu tóc Mẹ. Đã một thời giãi nắng dầm mưa.
Có lúc con quên nhìn trán Mẹ. Còn bao nhớ thương dù ta lớn khôn rồi…
Anh ấy hỏi con ngày sinh nhật mẹ kéo con đi khắp phố phường chọn cho mẹ một món quá giản dị nhưng anh chắc mẹ sẽ thích.
Anh ấy trách con sao mỗi lần nhắc tới mẹ con đều tránh, và lảng đi nói chuyện khác…
Anh ấy dạy con thế này đấy…
Mỗi người đều có một người mẹ của mình, mỗi người đều có một vòng tay thương yêu như thế… Và con cũng không muốn nằm ngoài quy luật đó, bởi con biết rằng, đó là món quà ngọt ngào nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta…
Khi hình hài con sống trong lòng mẹ, thì cũng là lúc con biết tập đếm yêu thương… Chín tháng mười ngày mẹ sống trong chờ đợi, hy vọng đứa con bé bỏng chào đời. Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, thêm một động lực nữa để mẹ sống ở trên đời khi khổ đau không ngừng bám riết mẹ.
Chín tháng mười ngày con sống trong mẹ, sống trong ngọt ngào mà mẹ dành tặng, như là một lẽ hiển nhiên…
Con đã từng nghĩ đó là lẽ hiển nhiên, hiển nhiên phải thế, hiển nhiên mẹ phải chăm lo cho con từng miếng ăn tấm áo, hiển nhiên phải vỗ về con mỗi lúc con khóc, hiển nhiên đưa tay cho con nắm lấy, khi con cảm thấy mình chơi vơi,…
Nhưng rồi anh ấy hỏi con… em thấy sao nếu 1 ngày em mất mẹ, em gọi mẹ mà mẹ ko thưa, em thèm ăn bánh trôi bánh chay gọi điện về nhắc mẹ làm cho em mà ko ai nghe máy, em muốn bảo mẹ rằng em đi chơi khuya mẹ ngủ trước đi cũng ko ai trông cửa đợi em về…
Em nghĩ thế nào khi thấy xung quanh em có những mảnh đời không biết đến bàn tay mẹ, mái tóc mẹ, đôi mắt mẹ và bữa cơm mẹ nấu.
Em cũng muốn con em… sẽ gọi em là mẹ và yêu em phải không?
Con biết rằng, chẳng có lẽ hiển nhiên nào sống giữa tình mẹ con mình cả, chỉ có tình yêu của mẹ đã làm nên những điều ấy, đã làm tất cả vì những đứa con thơ…
Khi con chập chững biết đi, điều đầu tiên con thấy là dòng nước mắt của mẹ, nóng hổi, mặn mà. Giọt nước mắt hạnh phúc vì con bé bỏng đã chập chững bước đi được những bước đầu tiên trong cuộc đời.
Khi con bước vào lớp một, mẹ dắt tay đến trường, con òa khóc như một đứa trẻ sợ bị mất mẹ khi đến một nơi xa lạ mà con không hề biết. Đứng trước cổng trường khi bóng con đã dần khuất, mẹ gạt đi dòng nước đang chực chờ ở trên khóe, cay cay…
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị đánh đòn lần đầu tiên vì đi chơi cùng bạn về muộn mà không báo trước với mẹ.
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị mắng vì điểm kém …
Anh ấy dạy con rằng… nếp nhăn ấy, khóe mắt ấy, dáng đi ấy, bơ vai gầy ấy là suốt 1 đời mẹ chăm con nên người… vì mẹ nào chẳng thương con… Con khôn lớn, xinh đẹp, giỏi giang như thế này cũng vì mẹ dadx mất bao nước mắt cho con, con thương mẹ lắm.
Và con…
Đã có lúc con quên đi màu tóc mẹ, chẳng còn xanh như thuở đôi mươi… Tóc mẹ đã ngả màu theo tháng năm nhọc nhằn nuôi con lớn, một màu tiêu muối mà con cảm thấy đau lòng.
Đã có lúc con quên đi bàn tay mẹ, chẳng còn mịn màng trắng trẻo như xưa… Chỉ còn là đôi tay đã chai sần đi vì vất vả, cả cuộc đời tất tả với gành hàng rong…
Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn… Mọi người đàn bà đều muốn mình trẻ mãi, mẹ đánh đổi trưởng thành trong con để lấy tuổi già…
Đã có lúc con quên đi dáng mẹ, đứng trước hiên nhà mỏi mòn ngóng con thơ… Lúc chiều chập choạng buông những tiếng thở dài thườn thượt, mẹ lặng lẽ đợi con trở về…
Con đã quên nhiều hơn mình chỉ được quên như thế. Quên đi mẹ hao mòn trong những chiều sương, quên đi những yêu thương mẹ dành cho con mà tưởng chừng như đó là gánh nặng. Quên đi một tiếng ru hời khi con đã xa nôi…
Con từng dối lòng mình, rằng con không cần tình yêu này hơn nữa, con từng dối lòng mình rằng mình chẳng cần lần lựa bước chân qua, con từng dối lòng mình rằng sẽ chẳng hề rơi nước mắt vì mẹ khi xa… Nhưng mà, không thể.
Anh ấy dạy con… biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấy mới có con để yêu …
“Hát khúc hát ai quên mình có Mẹ. Một ngày kia lặng lẽ bên cuộc đời.
Cánh cò, cõng nắng, cõng mưa. Mẹ tôi cõng cả, bốn mùa gió sương…”
Con yêu mẹ và cảm ơn anh ấy đã dạy con như thế…
GocTamHon (Sưu tầm)
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet