Tiếng cửa mở lách cách, tiếng người nói chuyện vang lên dưới nhà, chưa thấy người đã thấy tiếng. Tôi đang chăm chú nghe nhạc, ngó mặt ra ngoài định bụng sẽ nói một câu gì đó với anh trai và chị dâu mình khi họ mới trở về từ tuần trăng mật, nhưng rồi thay vì nói gì đó tôi chỉ chằm chằm nhìn vào chiếc váy mullet liền thân điệu đà chị ấy đang mặc thay lời chào. Chị dâu đáp trả ánh mắt săm soi của tôi bằng nụ cười lấy lòng, tôi cũng định cười lại, nhưng tôi đột nhiên muốn quay mặt đi để thể hiện thái độ không hài vòng.
Gia đình tôi là một gia đình gia giáo nên cách ăn mặc vốn hết sức giản dị, tôi lại là một cô gái theo chủ nghĩa cá tính nên vốn không thích thú gì với những bộ cánh lòe xòe điệu đà, tôi dị ứng với những đứa con gái váy vủng son phấn lòe loẹt.
Thực ra cũng không ai đưa ra một luật lệ nào cho việc ăn mặc trong gia đình cả mà chính tôi đã đặt ra. Tôi không rõ mình có đang đóng vai một cô em chồng khó tính hay không, nhưng để một thứ màu mè len lỏi vào giữa cuộc sống vốn đã rất qui chuẩn của gia đình quả thực không dễ chịu chút nào.
Nhớ hôm dọn đồ sang nhà chồng, có đến bẩy cái vali chỉ đựng quần áo của chị mà vẫn còn xót lại, thời trang đi làm, thời trang ra đường, thời trang trong nhà. Tôi bắt đầu choáng váng với số lượng quần áo mà chị có, tưởng như tất cả chỗ này có thể đủ để chị mặc quanh năm mà không… phải mặc lại bộ nào.
Chị thuộc mẫu phụ nữ hiện đại, biết làm đẹp và biết chăm sóc bản thân. Sành điệu đễn nỗi biết đến từng xu hướng thời trang của cả già lẫn trẻ, thời trang với chị giống như đam mê chứ không còn là sở thích.
Chị quá lòe loẹt, điệu đà và lạc lõng trong gia đình tôi (ảnh minh họa)
Quà từ chuyến du lịch dành cho mẹ tôi là một chiếc đầm hoa nhã nhặn và rất sang trọng, mẹ tôi thích thú ướm thử khen con dâu khéo chọn, thích thú hơn vì con trai nói chính mình là người chọn màu này. Chị đã lấy lòng bố mẹ tôi từ những món quà thời trang như thế. Duy chỉ có tôi là còn tỉnh táo và giữ thái độ dè chừng với chị.
Tôi đem nỗi khó chịu về những bộ trang phục “hào phóng” của chị dâu nói với mẹ, về cả thói quen mua đồ bạt mạng của chị, với mong muốn có một sự kết hợp giữa mẹ chồng – em chồng để “làm nên chuyện”, nhưng tôi đã ngã ngửa khi mẹ nói “Cô nữa, cũng nên giống con gái một chút đi”
Tôi quay về phòng mình rồi bỗng nhiên thấy bực bội vì cảm giác bị so sánh kéo đến. Giận giữ vì thấy giống như chỉ có mình mình trên một chiến tuyến. Một làn gió ồn ào đang xen vào cuộc sống bình yên im ắng của gia đình tôi, và hình như chỉ có mình tôi là thấy được điều phiền toái ấy.
Tôi không có ý định sẽ kết thân với chị ấy hơn, không chỉ bởi vì do tôi không ưng ý cách ăn mặc của chị ấy, mà còn bởi cảm giác hai chúng tôi như hai con người có nhiều thứ đối nghịch, và mơ hồ linh cảm về một trận đấu nào đó có thể sẽ xảy đến trong tương lai.
Tôi biết chị cũng cảm nhận được thái độ của tôi từ những lần nói chuyện xã giao, nhưng tối hôm ấy, ngạc nhiên khi chị gõ cửa phòng tôi, tôi đang chăm chú lướt facebook, cũng chẳng buồn quay người lại nhìn chị.
Tôi bực bội vì chị đang lấy lòng được bố mẹ và họ hàng một cách ngọt lỉu (ảnh minh họa)
- Anh chị mua cho em cái váy này, xem thử có thích không.
- Chắc không. Tôi trả lời lập tức.
Nói xong cũng thấy mình có chút bất lịch sự, vì thấy chị không nói gì nữa cả. Tôi bảo:
- Vì em cũng chưa mặc váy bao giờ.
Thế coi như đây là lần trải nghiệm bước đầu đi. Hồi xưa chị cũng như em, đến khi yêu anh Long chị mới bắt đầu mặc váy thôi.
Tôi cười, cười to dù không cần thiết, để chị nghe thấy tiếng và coi đó là câu trả lời, tôi cũng không biết nói gì thêm cả, làm sao để trả lời trống không mà vừa thể hiện được sự không có hứng, vừa không trở nên quá vô lễ nhỉ.
Chị đặt món quà ở giường, nán lại phòng tôi thêm một chút, khen vài cuốn sách hay ho, khen chiếc áo phông oversize trông thật cá tính. Rồi về phòng mình.
Lúc này tôi mới thở phào vì hết run, xem thử món quà được tặng. Một chiếc váy hoa kiểu vintage bụi bặm.“Cô nàng cá tính ơi, chị thấy chiếc váy này và nghĩ ngay đến em luôn. Váy này mặc cùng áo phông trắng thì dễ thương tuyệt luôn.Chị thích phong cách của em, hãy luôn là chính em nhé”
Tôi đọc lại tấm thiệp 2 lần, để chắc chắn mình không đọc lệch từ nào. Bỗng chốc thấy gì đó, không phải cảm động, không phải là xao lòng, chợt thấy chị ấy cũng không hề đáng ghét như tôi nghĩ.
Tôi ướm thử chiếc váy, nhìn mình trong gương rồi mỉm cười, thấy có gì đó hay ho mới lạ. Thực ra phải thử thì mới biết những điều mình ghét có thực sự đáng ghét hay không, kể cả váy, kể cả chị dâu!
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet