Đêm hôm khuya khoắt, Mai vẫn mò dậy, xỏ chân vào đôi giày cao 15 phân mới mua lúc chiều. Đôi giày có quai vắt ngang cổ chân giúp cô có thể vững bức trên cái gót nhọn ghập ghềnh mỗi bước di chuyển. Mai không yên tâm ngủ, vì tối mai cô có tiệc quan trọng, trong đám cưới người bạn thân này, cô sẽ gặp lại người yêu cũ. Mà qua facebook Mai biết, anh đang sắp có người tình mới. Điều phũ phàng là cô nàng chân rất dài.
Vốn dáng thấp bé, Mai tập đi giày cao từ sớm, nhưng với loại lênh khênh như thế này thì cô chưa dám thử.
Tiệc cưới thôi mà, có phải di chuyển gì nhiều, chỉ ngồi ăn là chính, đi đôi giày cao lúc chụp ảnh hay nói chuyện cho tự tin. Chẳng lẽ với chiều cao 1 mét 47 của mình lại cứ tự ti rúc xó nhà?!
Mai càng quyết tâm hơn khi cô muốn gặp lại người yêu trong điệu bộ hoàn hảo nhất. Cô muốn anh ta phải tiếc nuối vì cuộc tình dang dở này, tiếc một cô gái xinh đẹp, sành điệu mà vẫn thật nhu mì.
Chỉ quen đi giày 7 phân, nâng lên 10 phân đã thấy mỏi, nay một bước tới trời,15 phân hay 15 tầng chọc trời Mai cũng không biết nữa. Lộc cộc trong đêm, những bước đi căng cứng chỉ trực nghiêng ngả tứ phía.
Cuộc đua giày gót nhọn dường như không bao giờ dứt
Buổi sáng dịu dàng qua khe cửa, Mai cảm thấy tự tin và háo hức vô cùng, cô đã tập tành trên đôi giày 15 cm suốt cả đêm qua và dường như đã làm chủ được nó nhưng cũng vất vả chả kém gì như khi khuất phục con ngựa bất kham. Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cô đi làm mà trong lòng xốn xang mong ngóng. Và cuối cùng bữa tiệc cưới cũng điểm.
- Ôi, Ngọc Mai kìa! Lâu quá không gặp, dạo này xinh quá, dáng đẹp quá nhỉ!
- Bạn Mai ơi, có người yêu chưa hay ở vậy cho giai nó thèm?
- Mai có giày xinh quá, hợp bộ váy ghê, sao tới muộn vậy?
Sảnh tiệc đông người mà lại toàn bạn cũ, Mai được cả đám bạn bủa vây hỏi han, quả thực cô đã khác xưa nhiều, chẳng nhút nhát, thấp lè lè, đi giày gót nhọn như đi cà kheo nữa. Cô biết giày nào hợp áo nào, bước như thế nào và cười ra làm sao…
Chàng người yêu cũ đứng từ xa nhìn lại, dù phải nhìn rất lâu mới nhận ra mối tình 2 năm rưỡi ngày nào nhưng lòng chàng cũng rạo rực. Cô ấy thật duyên dáng trên đôi giày cao gót, không còn lật đà lật đật như xưa. Lưng ong mượt mà, cô ấy còn dám mặc đầm hở lưng nữa kìa… chàng thấy rộn ràng, xao xuyến. Chàng muốn lại gần hỏi chuyện.
- Chào em! Em tới lâu chưa? Mai thấy giọng quen thuộc vang khẽ phía sau lưng.
- Vâng, chào anh, em mới tới thôi.
- Nhìn em khác quá, mãi mới nhận ra.
- Cảm ơn anh, chắc tại lâu quá không gặp.
Mai vừa dứt lời, bỗng gã phục vụ bê khay rượu từ đâu tới, va nhẹ vào vai cô. Chỉ cú chạm nhẹ nhưng Mai loạng choạng hai cái là ngã nhào. Rượu vang đỏ bắn tung toé, tiếng ly vỡ thật điên đầu. Ôi, ôi… khi ngã xuống sàn Mai còn kịp cảm thấy mình đang là nhân vật đáng chú ý nhất của buổi tiệc.
Muốn nhờ giày cao gót để chạy đua với đời (ảnh minh hoạ)
Rời phòng chụp X quang, Mai chuyển sang phòng khám, bà bác sỹ già nhìn cô qua chiếc kính trễ tận mũi. Bà ấy đeo kính làm gì nhỉ, cô nghĩ thầm.
- Đi giày cao mười mấy phân mà ra nông nỗi này? Rạn xương! Cầm đơn này sang phòng 102 nhà E bó bột đi.
Mai chẳng nói gì, cô bạn đi cùng vừa đỡ cô dậy vừa cười vừa gượng. Chắc nó thầm mỉa mai cô lắm. Nếu đôi giày vừa chân hơn, gót cao tỷ lệ vừa chân với cô hơn thì có lẽ khả năng giữ thăng bằng đã khác. Bó bột tháng trời, rồi đây cô biết đi cái gì cho vừa?!
Nguồn thông tin được HOCHOIMOINGAY.com sưu tầm từ Internet